Tản mạn cà phê chiều – Chỉ là một bức tranh vẽ nhưng nó đủ để khiến nhiều người trong chúng ta phải ngẫm thật nhiều. Nếu người kéo xe là bạn,trên có bố,mẹ,dưới có vợ và con, chỉ cần một giây sơ sẩy trượt chân thôi, bạn có thể giữ lại cả gia đình hay không?
Có thể trong mắt người khác, bạn chỉ là cây cỏ, nhưng với gia đình, bạn là cả một bầu trời.
Làm một người đàn ông, sống là phải gánh vác.
Làm một người Pʜụ ɴữ, sống là phải có trách nhiệm.
Người đàn ông mệt, là bởi vì không có người Pʜụ ɴữ ở đằng sau hỗ trợ đẩy xe.
Người Pʜụ ɴữ mệt, là bởi vì không có người đàn ông kéo xe ở phía trước.
Bố mẹ mệt, là bởi vì không có con cái có khả năng gánh vác.
Con cái mệt, là bởi vì không có một mái nhà đúng nghĩa mái nhà.
Thế nên, sống trên đời, đừng để bản thân quá thoải mái, bởi vì họ rất cần sự tồn tại đúng nghĩa, tồn tại thực sự của chúng ta chứ không phải chỉ có để xưng hô rồi để đó.
Đừng cảm thấy mình sống khổ quá, sống mệt quá hay oan ức quá. Thực ra mỗi một người sống trên đời vốn dĩ đã không phải chuyện đơn giản, dễ dàng, chỉ có điều bạn không nhìn thấy nỗi khố, thấy điều khó nói của người khác mà thôi.
Mệt mới phải, bởi sự thoải mái dễ chịu chỉ dành cho người CʜếƬ.
Khổ mới phải, bởi ai mà chẳng thưởng thức mùi vị của hạnh phúc từ trong khổ sở?
Thế nên, đã sống trên đời, ắt sẽ phải có mệt mỏi, có mồ hôi, phải phấn Ɖấυ và phải cúi mình, phải trải qua phong ba sóng gió, phải gánh vác trách nhiệm trên vai!
Xem thêm: Yêu một cô gái từng chịu nhiều tổn thương, cung cấp cà phê hạt
Posted by Wendy